ai mua trăng tôi bán trăng cho ý nghĩa
Ở Việt Nam, trăng có một ý nghĩa cực kỳ to lớn với nền văn hoá lúa nước. Ngày rằm tháng 8 chính là thời khắc đẹp nhất, khi mà khí hậu mát mẻ, ánh trăng sáng soi từng cảnh vật về đêm và là lúc người dân nhàn nhã ngồi ngắm cảnh và hoà mình vào với đất trời.
Nghĩa xuân thắm mãi chung nơi tiếng đàn. Một ngày hoa thắm trần gian Muôn năm thương bóng trăng vàng mảnh mai Bao la vũ trụ rộng dài Ngàn hoa tươi nắng ban mai dịu dàng. Tháng ba mồng tám xôn xang Muôn lòng muốn tặng nồng nàn cho ai Tình thơ quên tiếng thở dài
Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò… Bao giờ đậu trạng vinh quy đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá: Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. "Ai mua trăng, tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò.." Trăng vàng trăng ngọc - Hàn Mặc Tử Có lẽ khi nhắc đến ánh trăng, người ta nghĩ ngay đến nhà thơ "tài hoa bạc mệnh" Hàn Mặc Tử. Cuộc đời ông đã trải qua nhiều nghịch cảnh éo le khi độ tuổi vẫn còn đang xuân xanh. Và những ngày cuối cùng của cuộc đời mình, ông chỉ biết làm bạn với ánh trăng, vui vầy cùng trăng sáng. Chính vì lẽ đó, ông đã đưa người bạn tri âm tri kỷ của mình vào những vần thơ đầy mất mát và đâu thương. Bài thơ "Đây thôn Vĩ Dạ" được xem là một minh chứng cụ thể cho điều đó. Đặc biệt, trong khổ thơ thứ hai, Hàn Mặc Tử đã gói ghém nỗi lòng của mình gửi vào cảnh đêm trăng nơi thôn Vĩ cùng với những niềm đau cô lẻ chia lìa"Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay Thuyền ai đậu bến sông trăng đó Có chở trăng về kịp tối nay?" "Đây thôn Vĩ Dạ" cũng được coi như là một kiệt tác của Hàn Mặc Tử. Bài thơ được gợi cảm hứng từ một tấm thiệp của Hoàng Thị Kim Cúc gửi cho Hàn Mặc Tử để động viên, an ủi khi bà nghe tin nhà thơ bị bệnh phong. Lúc đầu có tên "Ở đây thôn Vĩ Dạ" 1938 in trong tập "Đau thương". Đồng thời bài thơ "Đây thôn Vĩ Dạ" là bức tranh đẹp về một miền quê đất nước, là tiếng lòng của một con người tha thiết yêu đời, yêu người. Hai câu thơ đầu gợi tả cảnh sông, nước, mây trời thôn Vĩ Dạ và niềm đau cô lẻ, chia lìa của tác giả"Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay" Từ hình tượng, điệp từ "Gió theo lối gió, mây đường mây" cho thấy một sự sáng tạo độc đáo của Hàn Mặc Tử. Hình ảnh thơ có một sự phi lí, một nghịch lí không theo quy luật của tự nhiên. Nhưng hình ảnh lại hợp lí theo quy luật của tâm trạng. Theo quy luật tự nhiên, mây phải theo lối gió, nhưng ở đây, gió thổi xuôi, mây trôi ngược, mây và gió như ngăn cách nhau. Sự chuyển động buồn tẻ, tản mạn như khắc họa hình ảnh gió mây hững hờ bay mỗi thứ một đường. Dường như lúc này, Hàn Mặc Tử cảm thấy đau xót khi đang gặp phải cảnh ngộ chia li, xa cách, khó lòng quay trở lại được. Từ chỉ tâm trạng kết hợp với nghệ thuật nhân hóa "Dòng nước buồn thiu" như nhấn mạnh nỗi buồn trĩu nặng tâm tư. Hình ảnh "hoa bắp" kết hợp với động từ "lay" cho thấy sự chuyển động nhẹ, khẽ khàng. Cảnh vật như u buồn theo tâm trạng của tác giả. Với hai câu thơ này, Hàn Mặc Tử thể hiện một nỗi buồn trĩu nặng tâm tư. Đó là tâm trạng không yên tĩnh của nhà thơ Nỗi buồn, cô đơn hiu hắt, mặc cảm lan rộng ra trong cõi lòng nhà thơ. Hai câu sau khắc họa cảnh đêm trăng nơi thôn Vĩ và niềm khát khao mong đợi, sự phấp phỏng lo âu của Hàn Mặc Tử"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó Có chở trăng về kịp tối nay?" Nhà thơ cảm thấy như mình đang bị bỏ rơi, bị quên lãng. Trong khoảnh khắc đơn côi ấy, dường như chỉ còn biết bám víu trông chờ vào trăng. Trăng là điểm tựa, là niềm an ủi duy nhất, nhà thơ đặt toàn bộ niềm hy vọng vào trăng, vào con thuyền chở trăng về kịp tối nay. Trong khổ thơ, chỉ có một mình trăng là đi ngược lại xu thế chảy đi đó để về với thi sĩ. Từ "kịp" rất bình dị, nó hé mở cho người đọc về cảm nhận và tâm thế sống của Hàn Mặc Tử. Hiện tại ngắn ngủi, sống là chạy đua với thời gian, tranh thủ từng ngày, từng bước trong quỹ thời gian còn lại quá ít ỏi của số phận mình. Hàn Mặc Tử rất lo âu vì sự sống chẳng còn bao lâu. Với Hàn Mặc Tử, cái chết đã cận kề, lưỡi hái của tử thần đã giơ lên. Chữ "kịp" gợi nỗi xót thương sâu sắc ở người đọc. Nếu như trong "Vội vàng", Xuân Diệu lo âu vì thời gian trôi mau, con người không kịp tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên thì Hàn Mặc Tử trong "Đây thôn Vĩ Dạ" lại mang một niềm đau khó tả hơn. Câu hỏi tu từ "Có chở trăng về kịp tối nay?" thể hiện tâm trạng phấp phỏng, lo âu, khắc khoải trăn trở, thực và ảo hòa quyện, đan xen. Hai câu thơ tả dòng sông Hương trong đêm trăng lung linh, huyền ảo vừa thực vừa mộng. Đằng sau cảnh vật là tâm trạng vừa đau đớn, khắc khoải vừa khát khao cháy bỏng của nhà thơ. Khổ thơ thứ hai cho thấy bức tranh thôn Vĩ đẹp nhưng buồn và khát vọng sống mãnh liệt nhưng đầy u uẩn của tác giả. Bút pháp hiện thực, lãng mạn đan xen hài hòa, có phảng phất chất siêu thực. Nghệ thuật nhân hóa, câu hỏi tu từ được vận dụng khéo léo. Hình ảnh thơ vừa bình dị, gần gũi; vừa sáng tạo đầy mới lạ. Cảnh có sự hòa quyện giữa thực và mơ.. "Đây thôn Vĩ Dạ" hiện lên như khắc họa tâm trạng u uất và cô đơn của Hàn Mặc Tử. Đồng thời, thi sĩ còn bộc bạch khát khao sống mãnh liệt. Thời gian đối với nhà thơ là vô cùng quý giá. Hàn Mặc Tử đau khổ khi thời gian trôi mau và cái chết cận kề. Thi sĩ đau đớn tuyệt vọng nhưng vẫn trân trọng từng giây từng phút mà mình đang sống. Bởi lẽ, nhà thơ hy vọng những ngày cuối đời của mình sẽ là những ngày thật ý nghĩa. Ưu Đàm Thanh Ti thích bài này. hàn mặc tử khổ thơ ngọc hạc phong đây thôn vĩ dạ
Ca sĩ YuMer Thiên Thần Áo Trắng Album Thiên Thần Áo Trắng Sáng tác YuMer Thiên Thần Áo Trắng Ai mua trăng tôi bán trăng cho Chẳng bán tình duyên ước hẹn hò... Mặc Tử và thơ điên đắm chìm trong mộng tưởng về trăng, đắm chìm trong hình bóng một giai nhân bội ước. Cuộc đời như một vầng trăng khi tròn khi khuyết, khi lên đỉnh phù vân, khi xuống tận cùng thung lũng chua cay. Lệ... Lệ ơi... rơi rớt hồn tôi... Ai mua trăng tôi bán trăng cho, tôi bán trăng lấy một hồn thơ bất diệt, đổi chén ly bôi lấy đôi vầng nhật nguyệt, dạ cổ hoài lang đánh bật những cung trầm. Xòe tay ra mà cầm lấy mảnh trăng, tôi bán người mua mang về làm nô bộc, trăng thắp một gian phòng bằng thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, bằng thứ men say ma mị lối về. Người mua đi, tôi bán trăng thề, tôi bán thứ hơi men ủ từ mầm hy vọng. Tôi bán một sắc màu đêm lạnh, lả tả bay trên thành phố không người. Tôi bán trăng thôi, không bán lời ước hẹn, không bán rượu hồng đào đêm hội ngộ tình duyên. Cây Lê rụng một màu hoa trắng, chốn phiêu linh nguyện ước rủ nhau về. Ai mua trăng tôi bán để tôi về, một ngõ tương tư men đôi bờ mộng mị. Một gian nhà có hai cánh cửa, một cửa trăng vào, một cửa hồn tôi... Mua trăng về cho ánh sáng lên ngôi, ta đối ẩm bằng đôi câu thề hẹn, bài đồng dao về loài hoa dại, đeo bám sầu mơ rụng xuống vai gầy... "Ai mua Trăng tôi bán trăng cho Trăng nằm yên trên cành liễu đợi chờ..." - - Lo Ngọc Thanh YuMer Thiên Thần Áo Trắng
Tháng Mười Hai 3, 2022 629 sáng Ai mua trăng tôi bán trăng cho là một câu thơ hay nằm trong bài thơ Trăng vàng trăng ngọc của Hàn Mặc Tử. Đây là một bài thơ được trích trong phần Hương thơm của tập Thơ điên 1937. Là một thi sĩ tài hoa nhưng nhà thơ này lại có một số phận đầy hẩm hiu. Với bài thơ này ta cũng cảm nhận được sự tài năng của Hàn Mặc Tử. Nhưng nó cũng dấy lên trong lòng người đọc những khao khát, những đau thương về cuộc sống này. Hãy cùng tìm hiểu bài thơ để năm được tứ thơ mà tác giả muốn chuyển tải bạn nhé! Bài thơ Trăng vàng trăng ngọc Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò… Bao giờ đậu trạng vinh quy đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Cảm nhận hình ảnh trăng trong thơ Hàm Mặc Tử Có thể nói trăng là một người bạn của thi nhân và cũng đã có không ít nhà thơ viết về trăng. Và Hàn Mặc Tử cũng không phải là một ngoại lệ. Tuy nhiên ở đây ta có thể cảm nhận một khía cạnh rất khác trong cách miêu tả trăng của ông. Ai mua trăng tôi bán trăng cho Mở đầu bài thơ chính là một lời rao bán trăng. Có thể nói các nhà thơ xưa đều quen ca ngợi và tôn thờ trăng, nâng niu nó như là một người bạn tâm tình của người thi sĩ thì với Hàn Mặc Tử trăng lại là một thứ được rao bán. Và cũng chính là cái hay đặc sắc của thơ ông bởi chẳng ai rao bán một thứ như vậy cả. Với ông trăng mang một dáng vẻ rất đời thường và được nhà thơ rao bán. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò… Bao giờ đậu trạng vinh quy đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Tuy nhiên cũng có thể lý giải rằng trăng ở đây là của chung mà cũng là của riêng mỗi người. Qua đó có thể hiểu hành động rao bán trăng ấy cũng là cách để thể tiếng lòng thủy chung của nhà thơ. Chẳng bán hồn trăng đâu Từ khổ đầu ta có thể thấy được sự rao bán trăng của nhà thơ. Tuy nhiên từ khổ sau ông lại phủ định ngay tức khắc. Bởi trăng vàng trăng ngọc bán sao cho đành. Bởi trăng không chỉ là của riêng mỗi người mà nó còn là nguồn sáng và cũng chính là cái đẹp mà con người ta cần phải nâng niu và cất giữ. Trăng tỏa sáng mang lại ánh sáng cho mang đêm và cũng chính là khát vọng để vươn tới những điều tốt đẹp. Chính vì vậy làm sao bán trăng được. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng hướng lòng người đó cũng chính là hồn thơ Hàn Mặc Tử hướng vào người đọc, vào cái thiện và đẹp vô cùng. Đó cũng chính là lý do cả đoạn thơ về sau ta cảm nhận được cái đẹp của thơ, cũng như sự sâu nặng nghĩa tình đối với trăng. Đó cũng chính là sự nâng niu, tôn thờ và cầu nguyện cho trăng. Sự day dứt của một tiếng lòng Mở đầu bài thơ với hình ảnh Ai mua trăng tôi bán trăng cho là thế tuy nhiên kết thúc bài thơ Hàn Mặc Tử đã gợi cho người đọc một niềm xót thương sâu sắc. Đó cũng chính là sự ám ảnh về trăng được gợi lên trong lời nói day dứt và đau đáu. Nó có vẻ rất xa nhưng thực ra cũng rất gần. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Đó là lời gọi trăng về vì sợ mất đi trăng. Như cũng sợ không giữ được trăng bên mình và cũng làm trăng tan đi mất. Chỉ một câu kết thúc ấy thôi cũng đã làm thổi cả hồn thơ của Hàn Mặc Tử vào đây. Một nỗi niềm giằng xé và đầy trăn trở. Và đoạn cuối này chỉ là đoạn độc thoại. Với các câu thơ chứa đầy sự từ sự, trần thuật như là một lời tâm tình, thủ thỉ của nhà thơ. Đó cũng chính là cách mà tác giả chia sẻ hồn thơ với hồn trăng để hai yếu tố này hòa quyện vào nhau. Ai mua trăng tôi bán trăng cho như là một lời rao bán trăng. Đây cũng chính là một chủ đề không mấy xa lạ trong thơ ca. Nó được thi nhân ca ngợi và nâng niu. Tuy nhiên trăng trong thơ Hàn Mặc Tử lại mang một nét bình thường, thậm chí nó còn bị rao bán. Đó cũng chính là cái hay trong thơ Hàn Mặc Tử như là một cách để gợi tiếng nói thủy chung ân tình. Và cũng không ít độc giả đã bị ám ảnh về trăng bằng một lời xót thương tận cõi lòng. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay bạn nhé! Theo
ai mua trăng tôi bán trăng cho ý nghĩa